Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu lãng Nhìn quê hương qua chứng tích điêu tàn Triều đông hải vẫn thì thầm cát trắng Chuyện tình người và nhịp thở của Trường sơn
Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng Tay anh với trời cao chim chiều rủ rỉ Đời lênh đênh thu cánh nhỏ bên đường
Mười năm sau anh băng rừng vượt suối Tìm quê hương trên vết máu giữa đồng hoang Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi Từng con sông từng huyết lệ lan tràn
Mười năm đó anh quên mình sậy yếu Đôi vai gầy từ thủa dựng quê hương Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu Bản tình ca vô tận của Đông Phương
Rồi ngày ấy anh trở về phố cũ Giữa con đường còn rợp khói tang thương Trong mắt biếc mang nỗi hờn thiên cổ Vẫn chân tình như mưa lũ biên cương.
We use cookies to help us understand ease of use and relevance of content. This ensures that we can give you the best experience on our website. If you continue, we'll assume that you are happy to receive cookies for this purpose.