Việt dịch: Thích Trí Quang
Mở đầu vận dụng phương pháp sám hối của "đạo-tràng từ-bi", chúng con nhất tâm đem tánh mạng mà quy y và đảnh lễ chư Phật quá-khứ, hiện-tại và vị-lai:
Nam mô Quá Khứ Tì Bà Thi Phật
Nam mô Thi Khí Phật
Nam mô Tì Xá Phù Phật
Nam mô Câu Lưu Tôn Phật
Nam mô Câu Na Hàm Mâu Ni Phật
Nam mô Ca Diếp Phật
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Nam mô Đương Lai Hạ Sanh Di Lặc Tôn Phật.
Phẩm 9: Giải Tỏa Oán Kết
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, phải biết chúng sinh không có một ai mà không bị sự thù đối của oán kết. Làm sao biết được? Vì nếu không có sự thù đối của oán kết thì đã không có lục đạo. Nay, lục đạo không ngừng, tam đồ sôi mãi, đủ biết oán đối vẫn miên man bất tận. Trong Kinh có huấn thị, chúng sinh ai cũng có tâm: có tâm là có thể làm Phật được cả. Nhưng chúng sinh tâm tưởng thác loạn, đắm say hồng trần mà không biết đường nẻo thoát ra, gieo trồng cái gốc khổ não, bồi dưỡng cái rễ oán đối, nên luân hồi tam giới, lưu chuyển lục đạo, bỏ thân rồi lại thọ thân, chưa thấy có sự tạm ngừng. Mà tại sao chúng sinh lại như thế? Là vì vô thỉ đến giờ, liên tục bởi bản thức ám chướng -- Ám chướng vì bóng tối vô minh che khuất và vì thủy triều ái dục nhận chìm. Nên phát sinh ba thứ độc căn là tham lam, sân giận và ngu si, và nổi dậy bốn thứ thác loạn là biến chuyển cho trường tồn, thống khổ cho hạnh phúc, vô ngã cho bản ngã và nhơ bẩn cho trong sạch. Rồi một mặt, từ ba độc căn lại nổi mười phiền não, mặt khác, từ thân kiến trong vô ngã cho bản ngã mà nổi năm kiến chấp, và từ năm thứ này nổi thêm sáu mươi hai kiến chấp khác. Thêm nữa, từ thân miệng ý phát mười ác nghiệp - là thân thì sát đạo dâm, miệng thì vọng ngôn ỷ ngữ lưỡng thiệt ác khẩu, ý thì tham sân si, tự làm mười ác nghiệp, khuyến khích kẻ khác làm mười ác nghiệp, ca tụng mười ác nghiệp và ca tụng những người làm mười ác nghiệp, nghĩa là do thân miệng ý mà có đến bốn chục ác nghiệp tất cả ; mặt khác, do lục căn say vướng lục cảnh mà mở rộng tám vạn bốn ngàn cửa ngõ phiền não. Như vậy, một niệm mà có sáu mươi hai kiến chấp, một niệm mà có bốn chục ác nghiệp, một niệm mà có tám vạn bốn ngàn phiền não, huống chi tội lỗi trong một ngày, một tháng, một năm, hay suốt đời hoặc nhiều kiếp ? Cho nên tội lỗi thật vô cùng và oán đối thật vô tận. Nhưng chúng sinh luôn luôn sống với vô minh, nên vô minh thì khuất lấp trí tuệ, phiền não thì khuất lấp tâm tư, làm cho tâm trí thác loạn, không chút tự giác, không tin Kinh nói, không cứ Phật dạy, không biết cởi mở oán kết, không mong tìm đường giải thoát, tự đâm đầu vào ác đạo như con thiêu thân đâm đầu vào lửa, chịu khổ đủ cách, liên tục và nhiều đời. Giả như tội báo kết thúc mà được trở lại làm người, thì những người ác như vậy cũng không bao giờ hối cải. Nên các vì Thánh mà nổi dậy lòng từ bi vô hạn là chính vì những kẻ ở mãi trong vòng oán đối này đây. Đại chúng đã cùng nhau nguyện phát bồ đề tâm, làm bồ tát hạnh, thì phải biết cái đạo của bồ tát đại sĩ là lấy việc cứu giúp khốn khổ làm lẽ sống, lấy việc cởi mở oán kết làm việc chính, không bỏ rơi chúng sinh, lấy sự nhẫn chịu thống khổ làm căn bản. Chúng ta ngày nay cũng phải học tập như vậy. Phải phát động chí dũng mãnh, phát động tâm từ bi, phát động tâm như tâm chư Phật. Rồi dựa vào thần lực của chư Phật mà thượng cờ tuệ giác, gióng trống chánh pháp, cầm cung trí tuệ, nắm tên kiên cố, khắp vì hết thảy những kẻ oán kết với nhau trong lục đạo và tam thế, trong đó có cha mẹ, sư trưởng và thân thuộc của chúng ta, mà khẩn cầu giải tỏa oán kết, nghĩa là oán đã kết thì xin hỷ xả tất cả cho nhau, oán chưa kết thì xin tuyệt đối đừng kết thắt nữa. Ngưỡng nguyện chư Phật, chư vị Bồ tát ở địa vị cao, lấy năng lực từ bi, năng lực bản nguyện và năng lực thần thông mà đồng gia che chở, cứu giúp, chiết phục, nhiếp thọ, làm cho mười phương ba đời tất cả những kẻ oán kết với nhau, từ nay sắp đi cho đến ngày toàn giác, cởi mở oán kết, không còn thù đối, mọi hình thức thống khổ vĩnh viễn không còn. Đại chúng hãy cùng nhau chí thành, đồng một nỗi thống thiết, gieo xuống đất tất cả năm bộ phận của cơ thể, phụng vì hết thảy chúng sinh oán kết với nhau trong lục đạo tam thế, trong đó có cha mẹ, sư trưởng và quyến thuộc của chúng ta, mà qui y và đảnh lễ các đấng Đại từ bi phụ của cả thế gian :
Nam mô Di lạc Phật,
Nam mô Thích ca mâu ni phật,
Nam mô Thiện ý phật,
Nam mô Ly cấu phật,
Nam mô Nguyệt tướng phật,
Nam mô Đại danh phật,
Nam mô Châu kế phật,
Nam mô Uy mãnh phật,
Nam mô Sư tử bộ phật,
Nam mô Đức thọ phật,
Nam mô Hoan thích phật,
Nam mô Tuệ tụ phật,
Nam mô An trú phật,
Nam mô Hữu ý phật,
Nam mô Ương già đà phật,
Nam mô Vô lượng ý phật,
Nam mô Diệu sắc phật,
Nam mô Đa trí phật,
Nam mô Quang minh phật,
Nam mô Kiên giới phật,
Nam mô Cát tường phật,
Nam mô Bảo tướng phật,
Nam mô Liên hoa phật,
Nam mô Na la diên phật,
Nam mô An lạc phật,
Nam mô Trí tích phật
Nam mô Đức kính phật,
Nam mô Kiên dũng tinh tiến bồ tát,
Nam mô Kim cang tuệ bồ tát,
Nam mô Vô biên thân bồ tát,
Nam mô Quan thế âm bồ tát.
Lại nữa, đệ tử chúng con chí thành qui y và đảnh lễ hết thảy Tam bảo khắp cả mười phương, cùng tận không giới. Liên tục từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến tương lai, chúng sinh oán kết với nhau, ngày nay ai đang chịu sự thù đối của oán kết trong lục đạo thì nguyện nhờ năng lực Tam bảo mà làm cho họ giải thoát tất cả, còn ai đáng chịu hoặc sẽ chịu sự thù đối của oán kết trong lục đạo thì nguyện nhờ năng lực Tam bảo mà làm cho họ vĩnh viễn từ biệt ác đạo; vĩnh viễn không còn đối xử với nhau bằng ác ý, không còn hành hạ nhau bằng cực hình; cho nhau sự hỷ xả tất cả, không còn cái ý niệm thân thù; tội lỗi sạch hết, oán đối giải cả; tâm tính hòa đồng như nước với sữa, hoan hỷ với nhau như nỗi hoan hỷ của bồ tát khi thấy được bản thể chân như; thọ mạng vô cùng, thân tâm thường lạc; thiên cung tịnh độ tùy ý vãng sinh, muốn ăn có ăn, muốn mặc được mặc, không còn nghe những danh từ oán đối tranh chấp; tứ đại hết bị xáo động, ngũ căn hết còn mê hoặc; điều thiện thì giành nhau mà tập hợp, điều ác thì đua nhau mà tan biến; phát tâm đại thừa, tu hạnh bồ tát, tứ đẳng lục độ hoàn thành đầy đủ; bỏ quả báo sinh tử mà thành tuệ giác vô thượng. Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, phải tìm hiểu rễ của oán và gốc của khổ là gì? Là mắt ham sắc đẹp, tai mê tiếng hay, mũi thích hơi thơm, lưỡi say vị ngon, thân ưa khoái cảm, nghĩa là năm giác quan luôn luôn bị năm đối cảnh mê hoặc và lôi cuốn, nên suốt đời và nhiều kiếp chưa thể giải thoát. Lại chính thân thuộc là nguồn gốc của sự oán kết liên tục từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến vị lai. Hầu hết oán đối do thân thuộc mà có. Vì lẽ nếu không thân thì cũng không thù. Nên thân hết thì thù cũng hết. Tại sao như vậy? Là vì, thí dụ nếu hai kẻ khác xứ xa làng thì làm gì có sự oán hận. Oán hận có là vì có thân gần. Thân gần mà còn tam độc thì tự nhiên va chạm: có va chạm mới có oán hận. Nên thân thích thì hay oán trách nhau. Cha mẹ oán trách con cái, con cái oán trách cha mẹ, anh em chị em cũng như thế cả, oán trách nhau, giận ghét nhau, một chút phật ý đã nổi phẫn nộ. Khi giàu có thì bà con cầu cạnh, lúc nghèo nàn thì không hề thương tưởng. Càng được càng cho là ít, càng được càng cho không đủ. Muốn chi được nấy vẫn không cho là ơn, còn một chút không vừa lòng đã tăng thêm oán hận. Mà oán hận là đổi lòng. Nên kết thù gây họa kiếp kiếp vô cùng. Suy luận như thế thì biết sự oan đối liên tục từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến viể lai, thật không phải ai đâu khác hơn là bà con thân thích. Nên thân thích cũng chính là cái ổ oán đối. Như vậy, mọi người há không thiết tha sám hối? Đại chúng hãy chí thành, gieo xuống đất tất cả năm bộ phận của cơ thể, phụng vì vô thỉ đến giờ, bao nhiêu cha mẹ và bà con đã oán kết với nhau trong lục đạo, oán kết đó thù đối hay chưa, nặng hay nhẹ, ngày nay ở trong địa ngục, ngạ quỉ, súc sinh, trong tu la, trong loài người, loài trời, loài tiên, hay ngay trong cha mẹ bà con bây giờ ; tất cả những người đã oán kết trong quá khứ hiện tại và vị lai như vậy, cùng những người liên hệ với họ, chúng con ngày nay vận dụng tâm từ bi, vận dụng ý niệm không thân thù, vậndụng tâm như tâm của chư Phật, vận dụng nguyện như nguyện của chư Phật, phụng vì tất cả và hết thảy mà qui y và đảnh lễ các đấng Đại từ bi phụ của cả thế gian:
Nam mô Di lạc phật,
Nam mô Thích ca mâu ni phật,
Nam mô Phạn đức phật,
Nam mô Bảo tích phật,
Nam mô Hoa thiên phật,
Nam mô Thiện tư nghị phật,
Nam mô Pháp tự tại phật,
Nam mô Danh vặn ý phật,
Nam mô Nhạo thuyết tụ phật,
Nam mô Kim cang tướng phật,
Nam mô Cầu lợi ích phật,
Nam mô Du hý thần thông phật,
Nam mô Ly ám phật,
Nam mô Đa thiên phật,
Nam mô Di lâu tướng phật,
Nam mô Chúng minh phật,
Nam mô Bảo tạng phật,
Nam mô Cực cao hạnh phật,
Nam mô Đề sa phật,
Nam mô Châu giác phật,
Nam mô Đức tán phật,
Nam mô Nhật nguyệt minh phật,
Nam mô Nhật nguyệt phật,
Nam mô Tinh tú phật,
Nam mô Sư tử tướng phật,
Nam mô Vi lam vương phật,
Nam mô Phước tạng phật,
Nam mô Khí ấm cái bồ tát
Nam mô Tịch căn bồ tát,
Nam mô Vô biên thân bồ tát
Nam mô Quan thế âm bồ tát.
Lại nữa, đệ tử chúng con chí thành qui y và đảnh lễ hết thảy Tam bảo khắp cả mười phương, cùng tận không giới. Nguyện nhờ năng lực của Phật đà, năng lực của Phật pháp, năng lực của Bồ tát, năng lực của Thánh hiền, làm cho cha mẹ bà con của chúng con, những người hiện đang chịu sự thù đối của oán kết trong lục đạo, cùng với những kẻ liên hệ của họ, đều đến tập hợp nơi đạo tràng này, chung nhau sám hối tội cũ, giải trừ oán kết. Nếu ai vì có hình hài chướng ngại nên không đến được, thì nguyện nhờ thần lực của Tam bảo đưa anh linh của họ đến đây, để họ đem tâm từ bi mà nhận sự sám hối ngày nay của chúng con, mong rằng hết thảy oán đối giải tỏa tất cả. Toàn thể đạo tràng đại chúng hãy tâm nghĩ, miệng nói, như sau. Đệ tử chúng con từ vô thỉ đến ngày nay, đối với cha mẹ, thân nhân, chú bác cô dì, bà .con nội ngoại trong bao nhiêu đời kiếp, vìba độc căn mà làm mười ác nghiệp. Hoặc vì không biết, hoặc vì không tin, hoặc vì không tu, nói tóm, vì vô minh mà gây ra mọi thứ oán kết, oán kết này đã có đối với cha mẹ bà con, mà đối với lục đạo chúng sinh cũng có; tội lỗi như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, hoặc vì tham ái, hoặc vì tức giận, hoặc vì ngu si, vì ba độc căn này mà gây ra đủ thứ tội lỗi, không những đối với cha mẹ bà con, mà còn đối với chúng sinh trong cả lục đạo; tội lỗi như vậô lượng vô biên, ngày nay chúng con tàm quí sám hối, nguyện xin ban cho sự hỷ xả tất cả. Vô thỉ đến giờ, hoặc vì đất ruộng, hoặc vì nhà cửa, hoặc vì tiền tài mà gây nên mọi nghiệp oán đối, bằng cách đối với thân quyến mà cũng tìm đủ cách để sát hại. Tội sát hại như vậy thật không thể nào mô tả được nữa. Oán đối gây ra cũng không có thì gian chấm dứt. Ngày nay chúng con tàm quí, phát lộ mà sám hối. Nguyện xin cha mẹ bà con, tất cả quyến thuộc, hãy đem tâm từ bi mà nhận sự sám hối ấy, ban cho sự hỷ xả tất cả, không còn ý tưởng thù hận. Như vậy cho đến trộm cắp, tà dâm, nói láo, mười thứ ác nghiệp, năm thứ tội nghịch, làm đủ hết thảy. Cho đến vọng tưởng thác loạn, vin theo đối cảnh mà tạo ra đủ thứ tội lỗi. Tội lỗi như vậy vô lượng vô biên. Có thứ đối với cha mẹ mà có. Có thứ đối với anh em chị em mà có. Có thứ đối với cô dì chú bác mà có. Nói tóm, từ vô thỉ đến ngày nay, bao nhiêu tội lỗi đã có đối với cha mẹ bà con như vậy, trong nhân, sự oán kết nhiều hay ít, trong quả, sự thù đối lâu hay mau, chỉ mười phương chư Phật và chư vị Bồ tát ở địa vị cao, mới thấy và biết hết. Như cái số lượng oán kết nhiều ít và cái số lượng thù đối lâu mau mà chư Phật Bồ tát đã thấy đã biết, cái oán kết mà vị lai chúng con sẽ còn phải chịu lấy sự thù đối, ngày nay chúng con hổ thẹn, nghẹn ngào, buồn tủi, tự trách, mà cải vãng tu lai, không dám gây ra nữa. Nguyện xin cha mẹ bà con đem lòng ôn nhu, lòng hiền hòa, lòng thích điều thiện, lòng hoan hỷ, lòng che chở, lòng như lòng chư Phật mà nhận sự sám hối ngày nay của chúng con, ban cho sự hỷ xả tất cả, không còn ý niệm thân thù nữa. Nguyện trong cha mẹ bà con mà những người còn chịu oán đối trong lục đạo, cũng như nguyện hết thảy lục đạo chúng sinh, đồng ban cho chúng con sự hỷ xả tất cả, để oán kết ba đời một lúc hết sạch. Từ nay sắp đi cho đến ngày toàn giác, từ biệt tam đồ, đoạn tuyệt tứ sinh, hòa đồng với nhau như nước với sữa, vô ngại với nhau in như không gian. Vĩnh viễn làm thân thuộc chánh pháp cho nhau, làm bà con từ bi với nhau, cùng nhau tu tập vô lượng giác tuệ, thành tựu đầy đủ kho tàng công đức. Dũng mãnh tinh tiến không ngừng không nghỉ, làm bồ tát hạnh không chán không mệt. Đồng đẳng tâm của chư Phật, đồng đẳng nguyện của chư Phật. Được ba thứ bí mật của Phật đà, chứng pháp thân đầy đủ năm phần, thực hiện tuệ giác vô thượng mà thành đấng Chánh biến tri.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, đã cùng nhau giải tỏa oán kết đối với cha mẹ bà con rồi, bây giờ cần phải giải tỏa oán kết đối với sư trưởng. Trừ Phật ra, chưa ai thực hiện pháp thân một cách viên mãn cùng cực. Đến nỗi chứng được vô sinh pháp nhẫn cũng còn bị sinh trú diệt chi phối. Ngay như Phật mà còn phải mượn những lời khắc khổ để làm cho kẻ ác nhờ đó ngộ đạo. Phước đức và minh trí đều trọn vẹn, mà giáohóa cho người còn phải dùng những lời khắc khổ, huống chi phàm phu, theo nguyên tắc, đang cách biệt sự thanh tịnh tuyệt đối? Thiện ác còn xen lẫn, nhiễm tịnh chưa cách biệt, thì làm sao hết ngay được mọi thứ lầm lỗi của thân miệng và ý? Cho nên, nếu nghe sư trưởng nói gì thì phải tự thẹn trước cái ân và cái đức của các ngài, thống thiết mà tự hối tự trách, chứ không thể vì vậy mà nghi ngờ, kinh ngạc và lòng giữ ác ý. Kinh nói, tuy đã xuất gia nhưng chưa phải giải thoát. Như vậy, đừng thấy xuất gia thì đòi hỏi phải hết lầm lỗi, đừng thấy tại gia thì quả quyết không có thiện sự. Mà thôi, hãy gác việc ấy lại. Trong Kinh, Phật bảo đại chúng, các người phải tưởng niệm ân đức sư trưởng. Vì lẽ cha mẹ tuy sinh dưỡng giáo dục, nhưng không thể làm cho các người thoát ly tam đồ. Còn lòng từ cao tột của sư trưởng thì hướng dẫn giáo dục cho các người, từ chỗ ấu trĩ mà làm cho xuất gia được, thọ giới được. Ấy là thai nghén vị La hán và sinh đẻ vị La hán, hết cái khổ sinh tử, được cái vui niết bàn. Sư trưởng có cái ân đức siêu xuất thế gian như vậy, ai là người trả được? Nếu suốt đời hành đạo thì cũng chỉ tự lợi, chưa phải báo đáp ơn Thầy. Phật đã huấn thị, thiên hạ không ai làm bạn tốt cho ta bằng sư trưởng.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, như Phật huấn thị, sư trưởng có ân đức đến thế đó, mà chúng ta chưa hề có ý niệm báo đáp. Giáo huấn cũng không tín thọ. Đến nỗi phỉ báng thô lỗ, vô cớ thị phi. Chính điều này làm cho Phật pháp rơi rụng. Tội lỗi như thế này, làm sao thoát khỏi tam đồ? Khổ báo ấy ai chịu thay cho được? Nên cập kỳ gần chết thì vui bỏ đi, khổ tìm đến, tâm thảm não, ý mê loạn, thức bế tắc, căn suy bại, muốn đi mà chân không động, muốn ngồi mà thân không vững, muốn nghe chánh pháp thì tai lãng, muốn nhìn thánh tượng thì mắt mờ. Bấy giờ có nghĩ đến sự sám hối như hôm nay thì đâu còn làm được nữa? Cái mà lúc ấy có chỉ là tội báo địa ngục. Mà tội báo như vậy đã tự làm thì phải tự chịu. Nên trong Kinh đã huấn thị, ngu si tự thị, không tin tội báo, chê thầy, chưởi thầy, ghét thầy, ganh thầy, những kẻ như vậy là con ma lớn nhất trong Phật pháp, là hạt giống địa ngục, tự gây oán kết thì tự chịu thù đối, vô cùng vô tận. Trường hợp như Hoa quang, vị tỷ kheo diễn đạt Phật pháp một cách tuyệt hảo, có một đệ tử luôn luôn kiêu ngạo. Thầy dạy gì cũng không tín thọ. Lại còn tuyên ngôn, thầy ta vô trí, ca tụng những sự trống rỗng. Ta mong đời sau hết gặp ông thầy như vậy. Thế rồi người đệ tử này chánh pháp cho là tà, tà pháp bảo là chánh, nên dầu giữ gìn tịnh giới một cách trọn vẹn, mà vì phá hủy chánh kiến, lý giải lầm lạc, do đó, khi chết, nhanh như tên bắn, đọa vào địa ngục A tì, chịu khổ dữ dội trong tám triệu kiếp.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này,như Kinh mô tả, há không cả sợ? Đối với Thầy, một lời nói ác mà còn đọa địa ngục A tì đến tám triệu kiếp, huống chi từ khi mới xuất gia đến giờ, tội lỗi đối với Thầy tất phải nhiều lắm. Như thế thì có thể phán quyết một cách chắc chắn, rằng chết rồi sẽ phải chịu tôi báo y như kẻ đệ tử kia mà không còn ngờ vực gì nữa. Tại sao như vậy? Vì lẽ Thầy luôn luôn giáo huấn mà đệ tử lại luôn luôn không chịu như pháp tu hành. Đối với Thầy, luôn luôn trái nghịch, cung cấp đến mấy cũng không cho là đủ. Hoặc làm cho Thầy giận mình, hoặc chính mình giận Thầy, từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến vị lai, sự hỷ nộ chất chứa không ít. Và tội lỗi như vậy thật không thể tính toán. Kinh nói, một thoáng tức giận, oán đối vô cùng. Nên sự oán đối chẳng phải chỉ trong cha mẹ bà con, mà chính giữa thầy trò, sự giận ghét cũng không phải ít.
Lại nữa, giữa những người ở chung, thượng tọa, trung tọa và hạ tọa, mà có kẻ không thâm tín sự xuất gia là pháp giải thoát, sự nhẫn nhục là hạnh an lạc, sự bình đẳng là đạo bồ đề, sự rời bỏ vọng tưởng là tâm xuất thế. Rồi thầy trò ở chung, nhưng cái nghiệp oán kết chưa hết, nên chống chõi nhau, tâm tính phẫn nộ tranh chấp bùng lên loạn xạ. Do đó, đời đời không tạo được sự hòa hợp. Là người xuất gia mà đối với những người cùng học, cùng việc hay cùng thầy, ngày người ta thăng tiến thì mình tức bực, không tự xét cái trí tuệ luyện tập từ đời trước, không xét cái phước của họ và sự vô phước của mình, mà tâm tính nhiễm ô liền sinh cao hạ. Chỉ thích đua tranh mà không muốn hòa đồng. Không thể nhường cái hậu cho người, nhận cái bạc về mình, mà chỉ biết thù hiềm tức giận lẫn nhau. Không biết tự xét lỗi mình mà chỉ lo chỉ trích nhược điểm của kẻ khác. Dèm pha, phỉ báng lẫn nhau bằng ba thứ độc chất, không tâm trung tín, không ý kính nhường. Như vậy thì còn đâu nữa mà nhớ rằng mình đã vi phạm tịnh giới Phật chế? Đến nỗi lớn tiếng to lời mà chưởi dữ mắng tục. Thầy dạy thì chẳng ai nghe, mà, bất kể lớn nhỏ, ai cũng bất mãn nhau rồi chỉ trích lẫn nhau, tạo nên sự oán đối không ít trong các ác đạo. Nên chỉ trích oán kết chỉ là một tính tức giận mà tạo thành thù đối vô cùng giữa thầy trò, giữa những người đồng học, giữa những người ở chung kể cả thượng tọa, trung tọa và hạ tọa. Khế kinh đã nói, nỗi tức giận ngày nay chỉ hờn ghét nhau một chút, cũng thừa để sau này biến thành dữ dội đến nỗi tạo ra sự thù oán lớn lao, huống chi tội ác làm ra bởi cả một đời?
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, nào ai tự biết mình đã ở trong loài nào, đối với thầy và đối với bạn đã gây ra bao nhiêu oán kết? Nhưng oán kết ấy đã hoặc sẽ đem lại thù đối vô cùng. Thù đối tuy vô hình, nhưng đã vô hạn về năm tháng mà còn vô cùng về đời kiếp. Và nỗi thống khổ thì thật khó mà nhẫn nổi. Chính vì lý do này mà bồ tát đại sĩ bỏ tâm thân thù, xả ý thương ghét, đem đức tính từ bi mà bình đẳng nhiếp hóa. Đại chúng đã được cùng nhau phát bồ đề tâm và phát bồ đề nguyện thì phải tập làm bồ tát hạnh là bốn vô lượng tâm, sáu ba la mật và bốn hoằng thệ, bốn nhiếp pháp. Như những bản hạnh mà chư Phật Bồ tát đã làm, ngày nay chúng ta cũng tập mà làm. Thân thù bình đẳng, tất cả vô ngại. Từ nay sắp đi cho đến ngày toàn giác, thệ nguyện cứu giúp hết thảy mọi người, làm cho mọi người thể hiện trọn vẹn đạo lý duy nhất và cứu cánh. Đại chúng hãy cùng nhau chí thành, gieo xuống đất tất cả năm bộ phận của cơ thể, phụng vì từ vô thỉ đến ngày nay, qua bao đời kiếp xuất gia, các vị hòa thượng qụ phạm mà có gây oán kết, các vị tôn chứng giới đàn mà có gâyoán kết, những người đồng học, cùng thầy hay ở chung mà có gây oán kết, những người có liên hệ hay không liên hệ, và rộngra nữa, mười phương ba đờihết thảy lục đạo tứ sinh mà có gây oán kết, oán kết đó hoặc đã thù đối, hoặc chưa thù đối,hoặc nặng, hoặc nhẹ, cùng những người liên hệ với họ, chúngcon đều phụng vì tất cả và hết thảy mà đảnh lễ Tam bảo, khẩn cầu sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Nếu đối với lục đạo chúng sinh mà chúng con có gây oán kết, oán kết mà không hiện tại thì vị lai, chúng con sẽ phải chịu thù đối, thì ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyên xin tiêu diệt. Nếu lục đạo chúng sinh mà có gây oán kết và chịu thù đối với nhau, thì bao gồm cả quá khứ đến hiện tại và vị lai, đệ tử chúng con đều đem tâm từ bi và ý tưởng không thân thù, vì họ mà khẩn cầu sám hối, nguyện cho nhau sự hỷ xả tất cả, đừng còn hành hạ nhau bằng ác ý, đối xử nhau bằng độc niệm. Nguyện lục đạo chúng sinh đồng một niệm hỷ xả, vui vẻ tất cả, từ nay giải tỏa oán kết, sạch hết sân hận, tự sinh kính trọng lẫn nhau và cung kính đối với các bậc trưởng thượng, nhớ ơn trả ơn, tâm nguyện đồng đẳng với tâm nguyện của chư Phật. Nguyện rồi, đại chúng hãy chí tâm đảnh lễ các đấng Đại từ bi phụ của cả thế gian:
Nam mô Di lạc phật,
Nam mô Thích ca mâu ni phật,
Nam mô Kiến hữu biên phật,
Nam mô Điện minh phật,
Nam mô Kim sơn phật,
Nam mô Sư tử đức phật,
Nam mô Thắng tướng phật,
Nam mô Minh tán phật,
Nam mô Kiên tinh tiến phật,
Nam mô Cụ túc tán phật,
Nam mô Ly úy sư phật,
Nam mô Ứng thiên phật,
Nam mô Đại đăng phật,
Nam mô Thế minh phật,
Nam mô Diệu âm phật,
Nam mô Trì thượng công đức phật,
Nam mô Ly ám phật,
Nam mô Bảo tán phật,
Nam mô Sư tử hiệp phật,
Nam mô Diệt quá phật,
Nam mô Trì cam lộ phật,
Nam mô Nhân nguyệt phật,
Nam mô Hỷ kiến phật,
Nam mô Trang nghiêm phật,
Nam mô Châu minh phật,
Nam mô Sơn đảnh phật,
Nam mô Danh tướng phật,
Nam mô Pháp tích phật,
Nam mô Tuệ thượng bồ tát,
Nam mô Thường bất ly thế bồ tát,
Nam mô Vô biên thân bồ tát,
Nam mô Quan thế âm bồ tát.
Lại nữa, đệ tử chúng con chí thành qui y và đảnh lễ hết thảy Tam bảo khắp cả mười phương, cùng tận không giới. Nguyện nhờ năng lực Phật đà, năng lực Phật pháp, năng lực Bồ tát, năng lực Thánh hiền, mà làm cho hết thảy pháp giới chúng sinh đã oán kết với nhau, liên tục từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến vị lai, oán kết đó đã thù đối hay chưa thù đối, tất cả đều sám hối, giải tỏa, cởi mở. Cho nhau sự hỷ xả tất cả, không còn ý niệm thân thù. Hòa đồng với nhau như nước với sữa. Hoan hỷ với nhau như nỗi hoan hỷ của các vị Bồ tát khi thấy được bản thể chân như. Vô ngại với nhau y như không gian vậy. Từ nay sắp đi cho đến ngày giác ngộ, vĩnh viễn làm thân thuộc chánh pháp với nhau mà không còn tư tưởng biệt dị, luôn luôn làm bà con từ bi bồ tát cho nhau. Chúng con lại đem công đức của sự lễ bái sám hối giải tỏa oán kết hôm nay, cầu nguyện những người còn bị oán đối trong số liệt vị hòa thượng, qụ phạm, tôn chứng, các vị đồng học, cùng thầy, các vị thượng tọa trung tọa hạ tọa, và những người liên hệ với họ ; rộng ra nữa, cầu nguyện cho hết thảy những kẻ chưa giải thoátoán đối trong ba đời tại lục đạo ; những người và những kẻ này, hiện nay đang ở trong loài trời, loài tiên, loài thần, trong địa ngục, ngạ quỉ, súc sinh, trong loài người, hoặc đang ở ngay trong số bà con thân thích hiện tại của chúng con, nói tóm, mười phương ba đời, hết thảy oán kết, đã thù đối hay chưa thù đối, cùng những người liên hệ với họ, chúng con cầu nguyện từ nay sắp đi cho đến ngày toàn giác, oán kết thì giải tỏa tất cả, thù đối thì giải thoát hoàn toàn, thói quen của oán kết cũng vĩnh viễn diệt sạch. Trường từ ác đạo mà tự tại thọ sinh. Niệm niệm biểu hiện chánh pháp vì lẽ tâm tâm tự tại vô ngại. Sáu ba la mật thì trang nghiêm đầy đủ, hạnh nguyện thập địa thì hoàn thành hết thảy. Thực hiện mười trí lực của Phật, thần thông vô ngại. Mau chóng viên mãn tuệ giác vô thượng mà thành đấng Chánh biến tri.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, nên biết trên đây chỉ là tổng quát giải tỏa oán kết cho tất cả người và mình đã gây ra trong quá khứ hiện tại và vị lại. Từ đây sắp đi là sự tự lọc sạch bản thân, vậy đại chúng càng phải tự đốc thúc tâm mình. Vì lý do nào mà ngày nay chúng ta vẫn chưa được giải thoát, tới thì không được thấy Phật đối diện trao cho lời tiên quyết về sự giác ngộ, lui thì không được nghe Phật vận dụng tiếng nói duy nhất diễn đạt về nhất thừa? Là chỉ vì tội lỗi sâu dày, oán kết cứng chắc. Nên chẳng những không thấy được chư Phật, Bồ tát và Thánh hiền, mà có thể rằng cái giáo lý gồm có mười hai loại, được truyền lại bằng âm hưởng, cũng cách biệt hẳn với đường hướng tâm trí. Như thế, oán đối ác đạo hết cách thoát khỏi. Hình hài này bỏ rồi, chắc chắn chìm xuống bể khổ sôi sục, lưu chuyển tam đồ, luân hồi ác đạo, biết ngày nào mới phục hồi lại được cái thân con người. Suy ngẫm như vậy mới thấy thống thiết, tưởng tượng như vậy mới thấy đau lòng. Chúng ta ngày nay đã được cùng nhau ngước lên mà tiếp nhận phong hóa còn lại của Phật, cắt ân ái, từ thân thuộc, bỏ vinh hoa, xa tục sự, không còn vướng mắc gì nữa. Như thế há không tranh đua với thì giờ mà cầu đạt cho được cảnh giới giải thoát ? Nếu chúng ta không kiên cường ý chí, chịu khổ chịu nhọc một cách thống thiết chân thành, thì bỗng nhiên một ngày nào đó, thân xán bịnh nặng, hiện tượng trung hữu đã biểu lộ với mọi sắc thái của nó -- Ngục tốt đầu trâu và tàn bạo thì hình thù dị dạng, biến hiện đủ cả. Đao gió thì cắt nát cơ thể. Tâm thần kinh hoàng, thác loạn. Bà con gào khóc cũng không hay biết. Bấy giờ muốn cầu lễ bái sám hối như ngày hôm nay, hay chỉ mong phát khởi một chút thiện niệm, cũng không có cách gì mà làm được nữa, chỉ có thống khổ vô biên của tam đồ ác đạo mà thôiVì vậy, ngày nay đại chúng phải tự nỗ lực mà chạy đua với thì giờ. Phóng túng tình ý thì sự tiến tu phải chậm lại, chịu khổ chịu nhọc thì chí dũng mãnh càng mau lên. Nên trong Kinh đã huấn thị, từ bi là đạo tràng, vì lẽ tâm ấy làm cho nhẫn khổ chịu nhọc được; thực hành là đạo tràng, vì lẽ sự ấy làm cho công việc hoàn tất được. Như vậy, muốn ngàn vạn điều thiện tốt đẹp tất cả, thì phi siêng năng nỗ lực không còn biết nhờ vào đâu. Cũng như phi thuyền tàu thì lấy gì mà vượt được biển cả ? Nếu chỉ muốn mà không làm theo cái muốn ấy, thì thế là muốn và làm không cân nhau, làm sao có hiệu quả? Cũng như một kẻ đã tuyệt hết lương thực thì dầu mơ ước cả trăm vị ngon vật lạ, cũng không bao giờ ích lợi gì cho cái đói. Muốn cầu cái quả tuyệt diệu thì muốn và làm phải sóng đôi. Đại chúng hãy cùng nhau kịp thời giữ tâm chí tăng thượng, sinh ý thức tàm quí, để sám hối tội lỗi, giải tỏa oán kết. Nếu cứ ở mãi trong cảnh giới mê ám, thì sự liễu ngộ chưa biết ngày nào mà mong. Nên ai nấy phải tự nỗ lực mà cầu giải thoát, đừng để sau này phải hối hận. Đại chúng hãy cùng nhau chí thành, gieo xuống đất tất cả năm bộ phận của cơ thể mà qui y và đảnh lễ các đấng Đại từ bi phụ của cả thế gian:
Nam mô Di lạc phật,
Nam mô Thích ca mâu ni phật,
Nam mô Định nghĩa phật,
Nam mô Thi nguyện phật,
Nam mô Bảo chúng phật,
Nam mô Chúng vương phật,
Nam mô Du bộ phật,
Nam mô An ổn phật,
Nam mô Pháp sai biệt phật,
Nam mô Thượng tôn phật,
Nam mô Cực cao đức phật,
Nam mô Thượng sư tử âm phật,
Nam mô Lạc hý phật,
Nam mô Long minh phật,
Nam mô Hoa sơn phật,
Nam mô Long hỷ phật,
Nam mô Hương tự tại vương phật,
Nam mô Đại danh phật,
Nam mô Thiên lực phật,
Nam mô Đức man phật,
Nam mô Long thủ phật,
Nam mô Thiện hạnh ý phật,
Nam mô Nhân trang nghiêm phật,
Nam mô Trí thắng phật,
Nam mô Vô lượng nguyệt phật,
Nam mô Thật ngữ phật,
Nam mô Nhật minh phật,
Nam mô Dược vương bồ tát,
Nam mô Dược thượng bồ tát,
Nam mô Vô biên thân bồ tát,
Nam mô Quan thế âm bồ tát.
Lại nữa, đệ tử chúng con chí thành qui và đảnh lễ hết thảy Tam bảo khắp cả mười phương, cùng tận không giới. Đệ tử chúng con tội chướng chất chứa nên sâu hơn quả đất, vô minh che khuất nên trường kỳ chưa giác ngộ. Do đó, cuốn theo ba độc mà tạo ra cái nhân oán đối, chìm ngập ba cõi mà không có cái ngày thoát ra. Ngày nay chúng con nhờ năng lực đại từ bi của chư Phật Bồ tát mới được tỉnh ngộ, nên lòng rất tàm quí, chí thành thống thiết, phát lộ sám hối. Nguyện xin chư Phật Bồ tát từ bi nhiếp thọ, đem năng lực đại trí tuệ, năng lực bất tư nghị, năng lực vô lượng tự tại, năng lực hàng phục ma quân, năng lực diệt sạch phiền não, năng lực giải tỏa oán kết, năng lực cứu độ chúng sinh, năng lực yên ổn chúng sinh, năng lực giải thoát địa ngục, năng lực tế độ ngạ quỉ, năng lực cứu vớt súc sinh, năng lực nhiếp hoá tu la, năng lực nhiếp thọ loài người, năng lực diệt sạch phiền não chư thiên chư tiên, năng lực vô lượng vô biên công đức và năng lực vô lượng vô biên trí tuệ mà làm cho hết thảy những kẻ oán kết trong tứ sinh lục đạo đều đến được nơi đạo tràng này, nhận cho chúng con sự sám hối ngày nay, ban cho sự hỷ xả tất cả, không còn ý tưởng thân thù, bao nhiêu oán kết giải tỏa hết thảy, vĩnh viễn từ biệt tám nạn và thoát ly tam đồ, thường thường gặp Phật, nghe Pháp, ngộ Đạo, phát tâm bồ đề, làm hạnh xuất thế, tứ đẳng lục độ thì đem cái tâm sâu xa mà tu tập, hết thảy hạnh nguyện thì nâng cao lên cho đến tận thập địa, nhập Kim cang tâm mà thành Chánh biến giác.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, phải biết oán đối tìm nhau là giai do ba ác nghiệp. Chính ba ác nghiệp trang bị cho chúng ta bằng mọi thứ thống khổ. Đã biết cái gốc của thống khổ rồi thì đại chúng phải dũng mãnh mà diệt trừ. Phương pháp diệt trừ chỉ có sự sám hối. Nên trong Kinh đã ca tụng, trong đời có hai kẻ mạnh mẽ, đó là kẻ không làm ác và kẻ biết sám hối. Ngày nay đại chúng muốn sám hối thì phải gột sạch tâm trí, nghiêm chỉnh hình dung, tủi thẹn đầy ở trong, thống thiết lộ ra ngoài, vận dụng hai tâm lý sau đây thì không tội lỗi nào mà không diệt sạch, đó là tàm và quí. Tàm là hổ với chư thiên, quí là thẹn với loài người. Tàm là tự mình sám hối diệt sạch oán đối, quí là khuyến khích người khác giải tỏa oán kết. Tàm là sự làm các điều thiện, quí là tán đồng người khác làm. Tàm là trong thì rất tự thẹn, quí là ngoài phát lộ với người. Chính hai đức tính tàm quí này có năng lực làm cho hành giả được "cái vui vô ngại ". Đại chúng ngày nay cùng nhau phát đại tàm quí để làm đại sám hối, thì phải chí thành cầu khẩn đối với tứ sinh lục đạo. Tại sao như vậy? Vì lẽ trong Kinh đã huấn thị, hết thảy chúng sinh đều là thân thuộc. Hoặc đã làm cha mẹ, hoặc đã làm sư trưởng, hoặc đã làm anh em chị em, tất cả đều là thân thích của ta. Chỉ vì bị sa vào màng lưới vô minh mà chúng ta không biết. Vì không biết nên đa số va chạm. Vì va chạm nên oán đối không cùng. Ngày nay đại chúng đã tỉnh ngộ điều đó thì phải chí thành khẩn thiết, cực lực vận dụng tâm trí, làm sao cho một niệm có thể cảm ứng mười phương chư Phật, một lạy có thể đoạn trừ vô lượng oán đối, đồng nhau một nỗi thống thiết, gieo xuống đất tất cả năm bộ phận của cơ thể mà qui y và đảnh lễ các đấng Đại từ bi phụ của cả thế gian:
Nam mô Di lạc phật,
Nam mô Thích ca mâu ni phật,
Nam mô Định ý phật,
Nam mô Vô lượng hình phật,
Nam mô Minh chiếu phật,
Nam mô Bảo tướng phật,
Nam mô Đoạn nghi phật,
Nam mô Thiện minh phật,
Nam mô Bất hư bộ phật,
Nam mô Giác ngộ phật,
Nam mô Hoa tướng phật,
Nam mô Sơn chủ vương phật,
Nam mô Đại oai đức phật,
Nam mô Biến kiến phật,
Nam mô Vô lượng danh phật,
Nam mô Bảo thiên phật,
Nam mô Trú nghĩa phật,
Nam mô Mãn ý phật,
Nam mô Thượng tán phật,
Nam mô Vô ưu phật,
Nam mô Vô cấu phật,
Nam mô Phạn thiên phật,
Nam mô Hoa minh phật,
Nam mô Thân sai biệt phật,
Nam mô Pháp minh phật,
Nam mô Tận kiến phật,
Nam mô Đức tịnh phật,
Nam mô Văn thù sự lợi bồ tát,
Nam mô Phổ hiền bồ tát,
Nam mô Vô biên thân bồ tát,
Nam mô Quan thế âm bồ tát.
Lại nữa, đệ tử chúng con chí thành qui y và đảnh lễ hết thảy Tam bảo khắp cả mười phương, cùng tận không giới. Nguyên xin Tam bảo đồng gia nhiếp thọ, làm cho chúng con thanh tịnh được những điều ăn năn, trừ diệt được những điều sám hối. Lại nguyện những người cùng sám hối ngày nay, từ giờ này cho đến ngày toàn giác, tất cả oán đối đều được giải tỏa, tất cả thống khổ đều được đoạn trừ. Cái thói oán kết là phiền não cũng vĩnh viễn sạch hết. Trường từ ác đạo mà tự tại thọ sinh. Đích thân hầu hạ chư Phật, trực tiếp vâng lãnh sự thọ ký của các Ngài. Tứ đẳng lục độ hoạt dụng một cách đầy đủ. Đầy đủ bốn thứ biện tài, thực hiện mười thứ trí lực. Tướng hảo nghiêm thân, thần thông vô ngại, nhập Kim cang tâm mà thành Chánh biến giác.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, trước tiên, hãy hướng về tứ sinh lục đạo mà sám hối ác nghiệp của thân. Kinh nói, có thân là có khổ, thân không thì khổ hết. Thân là nguồn gốc thống khổ. Tội báo dữ dội trong tam đồ do thân mà có. Chưa thấy người làm mà mình chịu, hay mình làm mà người chịu. Tự tạo nghiệp nhân thì tự chịu khổ quả. Một ác nghiệp hoàn thành thì tội lỗi đã không có biên giới, huống chi ác nghiệp tạo ra bởi cả một đời? Nay, chúng ta chỉ biết thân mình mà không biết thân người khác. Chỉ biết cái khổ của mình mà không biết cái khổ của người khác. Chỉ biết mình cầu yên vui mà không biết người khác cũng cầu yên vui. Vì ngu si như thế mà tâm lý bỉ ngã nổi dậy, ý tưởng thân thù bùng lên. Oán đối biến khắp lục đạo là vì vậy. Nếu không giải tỏa án kết thì oán đối lục đạo lúc nào thoát khỏi? Oán đối liên tục hết kiếp này đến kiếp khác, há không thống tâm? Ngày nay đại chúng hãy cùng nhau nổi đại dũng mãnh, sinh đại tàm quí, làm đại sám hối, sao cho một niệm cảm ứng mười phương chư Phật, một lạy diệt trừ vô lượng oán kết. Đồng nhau một nỗi thống thiết mà gieo xuống đất tất cả năm bộ phận của cơ thể, qui y và đảnh lễ các đấng Đại từ bi phụ của cả thế gian:
Nam mô Di lạc phật,
Nam mô Thích ca mâu ni phật,
Nam mô Nguyệt diện phật,
Nam mô Bảo đăng phật,
Nam mô Bảo tướng phật,
Nam mô Thượng danh phật,
Nam mô Tác danh phật,
Nam mô Vô lượng âm phật,
Nam mô Vi lam phật,
Nam mô Sư tử thân phật,
Nam mô Minh ý phật,
Nam mô Vô năng thắng phật,
Nam mô Công đức phẩm phật,
Nam mô Nguyệt tướng phật,
Nam mô Đức thế phật,
Nam mô Vô biên hạnh phật,
Nam mô Khai hoa phật,
Nam mô Tịnh cấu phật,
Nam mô Kiến nhất thế nghĩa phật,
Nam mô Dũng lực phật,
Nam mô Phú túc phật,
Nam mô Phước đức phât,
Nam mô Tùy thời phật,
Nam mô Quảng ý phật,
Nam mô Công đức kínhphật,
Nam mô Thiện tịchdiệtphật,
Nam mô Tài thiên phật,
Nam mô Khánh âm phật,
Nam mô Đại thế chí bồ tát,
Nam mô Thường tinh tiến bồ tát,
Nam mô Vô biên thân bồ tát,
Nam mô Quan thế âm bồ tát.
Lại nữa, đệ tử chúng con chí thành qui y và đảnh lễ hết thảy Tam bảo khắp cả mười phương, cùng tận không giới. Nguyện nhờ năng lực Phật đà, năng lực Phật pháp, năng lực Bồ tát và năng lực Hiền thánh mà làm cho hết thảy những người oán kết với nhau trong tứ sinh lục đạo đều đến được nơi đạo tràng này, cùng nhau sám hối tạ tội, bằng cách tâm niệm, miệng nói, tác bạch như sau:
Đệ tử chúng con từ vô thỉ vô minh trú địa cho đến ngày nay, vì ác nghiệp của thân mà gây ra oán kết đối với loài trời hay loài người, đối với tu la hay địa ngục, đối với ngạ quỉ hay súc sinh, nguyện nhờ năng lực Phật đà, năng lực Phật pháp, năng lực Bồ tát và năng lực Hiền thánh mà làm cho tất cả oán kết liên tục từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến vị lai, biến khắp tứ sinh lục đạo, oán kết đó đã thù đối hay chưa thù đối, nặng hay nhẹ, đều nhờ sự sám hối ngày nay mà chúng con thanh tịnh được những điều chúng con ăn năn, trừ diệt được những điều chúng con sám hối, tội báo tam giới vĩnh viễn hết chịu, sinh ra ở đâu cũng thường gặp Phật.
Lại nữa, chúng con, những người sám hối hôm nay, vô thỉ đến giờ, vì ác nghiệp của thân mà gây ra đủ cả mọi thứ oán kết khắp trong ác đạo. Bằng cách hoặc vì tham ái, hoặc vì sân giận, hoặc vì ngu si, vì ba độc căn ấy mà làm mười thứ ác nghiệp. Thích giết cầm thú, cắt đứt sự sống của trâu dê. Vì ruộng, vì nhà và vì tiền, có khi còn giết cả đồng loại. Vô thỉ đến giờ, hoặc vì vụ lợi mà giết lầm kẻ khác. Hoặc mạo xưng y sĩ mà châm chích tác hại. Tội ác như vậy oán đối vô cùng, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, hoặc làm đói kẻ khác, hoặc đoạt lương thực, hoặc cưỡng bức ăn mặn, hoặc cắt đứt nước uống. Tội ác và oán đối của tội ác như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, hoặc giết loài vật mà ăn, hoặc vì tham sân si mà đánh, hoặc đầu độc mà giết. Oán kết như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, xa thầy hiền, gần bạn ác, từ ba nghiệp của thân mà gây ra lắm thứ tội ác, mặc sức tàn sát, làm chết oan chết yểu loài vật cô thế. Phá bờ vỡ ao hay ngăn sông lấp ngòi mà giết hại thủy tộc và trùng nhỏ. Thiêu rừng đốt rẫy hay đặt võng giăng lưới mà làm cho loài ở dưới nước cũng như loài ở trên đất bị hại đủ cách. Oán kết như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, không từ tâm, mất công bằng, nên lừa cân, tráo đấu, ỷ mạnh, hiếp yếu. Đánh nước, phá thành, cướp bóc, chiếm đoạt. Lấy của người xài cho mình. Đã lừa đảo mà có khi còn sát hại. Oán kết như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, không có từ tâm, không có hành động của từ tâm, nên trong lục đạo hành hạ chúng sinh đủ cách. Đến nỗi khảo đả cả bà con một cách táng tận lương năng. Buộc trói, cùm kẹp, bít tối và tra khảo, treo ngược, bắn đâm, cắt xẻo, nghiến nát đối với con người. Chém chặt, tàn sát, tước xé, nướng nấu đối với loài vật. Oán kết như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt.
Lại nữa, vô thỉ đến giờ, vì ba ác nghiệp của thân, bốn ác nghiệp của miệng và ba ác nghiệp của ý mà bốn tội nặng, năm tội nghịch, cùng bao nhiêu ác pháp khác, không thứ gì không làm. Tự thị tuổi trẻ, số tốt, bất kể quỉ thần. Canh cánh trong lòng là e mình không hơn người mà để người hơn mình. Ỷ dòng sang họ quí mà khinh người ngạo vật, gây ra oán kết. Ỷ học nhiều biết rộng mà khinh người ngạo vật, gây ra oán kết. Ỷ văn chương tài giỏi mà khinh người ngạo vật, gây ra oán kết. Ỷ hào hoa xa xỉ mà khinh người ngạo vật, gây ra oán kết. Ỷ ăn nói sắc sảo mà khinh người ngạo vật, gây ra oán kết. Những oán kết như vậy có khi còn có đối với tượng tranh tôn nghiêm hay những người làm ruộng phước, có khi có đối với hòa thượng hay qụ phạm sư, có khi có đối với thượng tọa trung tọa hạ tọa, có khi có đối với đồng học hay cùng thầy, có khi có đối với cha mẹ bà con. Oán kết như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt.
Lại nữa, vô thỉ đến giờ, chúng con đã gây oán kết đối với loài trời, loài người, tu la, địa ngục, ngạ quỉ, súc sinh, rộng ra, đối với tất cả mười phương hết thảy muôn loài. Oán kết như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, vì ganh ghét hay vì dua nịnh mà tự cầu thăng quan tiến chức, vì danh dự hay vì quyền lợi mà theo đuổi chủ thuyết sai lầm. Những oán kết mất hết đức tính hổ thẹn như vậy, nặng hay nhẹ, cả tội nhân lẫn khổ quả số lượng nhiều hay ít, duy chư Phật và chư vị Bồ tát ở địa vị cao mới thấy hết và biết hết. Nguyện xin các Ngài từ bi thương tưởng chúng con. Bao nhiêu tội lỗi vô thỉ đến giờ, hoặc chúng con tự làm, hoặc chúng con chỉ bảo người khác làm, hoặc chúng con tán đồng khi thấy được làm bởi người khác. Vật của Tam bảo, hoặc chúng con tự chiếm đoạt, hoặc chúng con chỉ bảo người khác chiếm đoạt, hoặc chúng con vui vẻ khi thấy bị chiếm đoạt bởi người khác. Tội lỗi làm ra, hoặc chúng con che giấu được, hoặc chúng con bị lộ liễu, như tất cả số lượng nhiều ít mà chư Phật Bồ tát đã thấy và đã biết ẫ tội lỗi đáng bị đọa ác đạo cho đến đáng bị sinh biên địa để lãnh chịu oán đối, thì ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt tất cả. Thần lực chư Phật siêu việt nghĩ và bàn. Nguyện xin đem tâm từ bi cứu giúp che chở hết thảy, nhận cho chúng con ngày nay hướng về tứ sinh lục đạo, hướng về cha mẹ sư trưởng, và tất cả bà con thân thuộc mà sám hối tội cũ, giải tỏa oán kết. Nguyện xin mọi người oán kết trong lục đạo, ai cũng hoan hỷ, hỷ xả tất cả cho nhau, không còn ý tưởng thân thù, tuyệt đối vô ngại y như không gian. Từ nay sắp đi cho đến ngày giác ngộ, cái thói oán kết cũng hoàn toàn sạch hết; ba nghiệp thanh tịnh, oán đối tan biến; thiên cung bảo điện tùy ý mà sinh; bốn vô lượng tâm và sáu ba la mật luôn luôn thực tập; trăm phước trang nghiêm, vạn thiện đầy đủ; an trú Lăng nghiêm định mà thực hiện Kim cang thân; chỉ trong một thoáng mà ứng khắp lục đạo, cứu độ cho nhau, không để ai sót lại; cùng ngồi Đạo tràng, thành đấng Chánh giác.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, đã được cùng nhau sám hối tội lỗi của thân nghiệp để thân nghiệp thanh tịnh rồi, bây giờ, tội lỗi của khẩu nghiệp chính là cửa ngõ của hết thảy oán kết tai họa. Nên chư Phật đã răn, không được nói hai lưỡi, nói thô ác, nói dối trá, nói thêu dệt. Đại chúng phải biết, tiếng dua nịnh, lời hoa myլ là nguyên nhân cấu tạo và thổi động thị phi, gây họa không nhỏ, rước khổ thật nặng.
Con người xử thế,
lòng mang ý độc,
miệng nói lời độc,
thân làm việc độc,
đem ba độc ấy
tác hại mọi người.
Mọi người bị hại,
tất kết oán hận,
và lòng thề nguyền
trả thù cho được.
Thù ấy phải thỏa
trong vòng hiện tại,
hay sẽ phải thỏa
trong đời vị lai,
vì lý do đó,
cái nghiệp oán kết
tràn đầy khắp cả
tứ sinh lục đạo:
Oán đối lẫn nhau
vô cùng vô tận,
là có nguyên nhân,
không phải vô cớ.
Phải biết ba ác nghiệp của thân cũng như bốn ác nghiệp của miệng đích thực là nguồn gốc tội lỗi. Chúng làm cho tại gia thì không còn trung hiếu, chết vào Thiết vi, đã có sự khốc liệt của nước sôi lửa đốt chờ đợi; xuất gia thì không thích Phật pháp, sinh ra ở đâu cũng sóng đôi với nhân ác quả ác. Cho nên hết thảy oán đối đều được nuôi dưỡng bởi chính ba nghiệp. Mà trong ba nghiệp, khẩu nghiệp đích thực nặng nhất, quả báo đủ cả vạn thứ khốc liệt, trường kỳ mờ mịt, hết biết tự giác.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, phải biết lý do làm cho chúng ta luân hồi lục đao là khẩu nghiệp. Nói khinh xuất, nói phóng túng, miệng hùng biện, lời sắc bén, nhưng cạn và rỗng, chỉ khoa trương bề ngoài, thực chất thì nói và làm mâu thuẫn với nhau, tự rước tội báo, mấy kiếp cũng không khỏi. Như vậy, đại chúng há lại không khiếp sợ, chí thành sám hối gột rửa tội ấy? Chúng ta, từ vô thỉ đến ngày nay, đối với tứ sinh lục đạo, đối với cha mẹ sư trưởng, đối với tất cả bà con, khẩu nghiệp đã biểu lộ hết cái xấu của nó. Nói năng thô bạo, lời tiếng hung hãn. Chòm xóm bàn tán, toàn lời vô nghĩa. Không nói có hay có nói không, thấy nói không hay không nói thấy, nghe nói không hay không nói nghe, làm nói không hay không nói làm, điên đảo như vậy lật trời dời đất. Lợi mình hại người, dèm chê lẫn nhau. Nói về mình thì không cái tốt gì không qui về cho mình, nói đến người thì không cái xấu gì không đừa qua cho họ. Đến nỗi bình phẩm tố cáo cả hiền thánh, phê phán kết án đến vua cha, chê thầy, chưởi bạn, hết đạo hết nghĩa, hết cả húy kﮠHiện thế thì tù đày, táng thân hại mạng, tương lai thì thống khổ, tội báo lâu đời. Đùa cợt một chốc, tội lỗi đã vô cùng, huống chi lời ác báo hại tất cả? Vô thỉ đến giờ, tất cả đại chúng đã vì ác nghiệp của miệng mà gây oán kết với loài trời loài người, với tu la địa ngục, với ngạ quỉ súc sinh, với cha mẹ sư trưởng, với bà con thân thuộc. Ngày nay, hãy vận dụng tâm từ bi mà đồng đẳng với hạnh của bồ tát và đồng đẳng với nguyện của bồ tát, phụng vì tất cả và hết thảy mà qui y và đảnh lễ các đấng Đại từ bi phụ của cả thế gian:
Nam mô Di lạc phật,
Nam mô Thích ca mâu ni phật,
Nam mô Tịnh đoạn nghi phật,
Nam mô Vô lượng trì phật,
Nam mô Diệu lạc phật,
Nam mô Bất phụ phật,
Nam mô Vô trú phật,
Nam mô Đức xoa ca phật,
Nam mô Chúng thủ phật,
Nam mô Thế quang phật,
Nam mô Đa đức phật,
Nam mô Phất sa phật,
Nam mô Vô biên oai đức phật,
Nam mô Nghĩa ý phật,
Nam mô Dược vương phật,
Nam mô Đoạn ác phật,
Nam mô Vô nhiệt phật,
Nam mô Thiện điều phật,
Nam mô Danh đức phật,
Nam mô Hoa đức phật,
Nam mô Dũng đức phật,
Nam mô Kim cang quân phật,
Nam mô Đại đức phật,
Nam mô Tịch diệt ý phật,
Nam mô Hương tượng phật,
Nam mô Na la diên phật,
Nam mô Thiện trú phật,
Nam mô Bất hưu tức bồ tát,
Nam mô Diệu âm bồ tát,
Nam mô Vô biên thân bồ tát,
Nam mô Quan thế âm bồ tát.
Lại nữa, đệ tử chúng con chí thành qui y và đảnh lễ hết thảy Tam bảo khắp cả mười phương, cùng tận không giới. Nguyện nhờ năng lực Tam bảo mà làm cho hết thảy chúng sinh trong tứ sinh lục đạo biết được hơn nữa và đồng đến đạo tràng này. Ai bị hình hài trở ngại, biết mà không đến được, thì nguyện nhờ năng lực Tam bảo đưa anh linh của họ đến đây. Tất cả đều nhận cho chúng con sám hối về tội lỗi khẩu nghiệp. Từ vô thỉ vô minh cho đến ngày nay, vì ác nghiệp của miệng mà đối với hết thảy lục đạo chúng sinh, chúng con đã gây đủ thứ oán kết. Nguyện nhờ năng lực Tam bảo mà làm cho lục đạo chúng sinh hỷ xả cho cả, cùng nhau thanh tịnh được những điều ăn năn, tiêu diệt được những điều sám hối. Đệ tử chúng con vô thỉ đến giờ, hoặc vì tham ái, hoặc vì sân hận, hoặc vì ngu si, vì ba độc căn ấy mà làm đủ mười thứ ác nghiệp, trong đó có bốn ác nghiệp của miệng đã dấy động vô lượng tội ác. Hoặc đem lời nói thô ác mà làm phiền não cha mẹ, sư trưởng, thân quyến và mọi người. Hoặc đối với cha mẹ, sư trưởng, thân quyến và mọi người mà nói lời dối trá, tức là thấy nói không hay không nói thấy, nghe nói không hay không nói nghe, biết nói không hay không nói biết. Có khi còn vì kiêu ngạo hay vì ganh ghét mà nói lời dối trá. Tội lỗi như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ nói lời hai lưỡi, nghĩa là nghe lời nói bất đáng của người mà không thể giữ kín, đến người này nói người kia, đến người kia nói người này, làm cho người ta chia rẽ, điêu đứng. Hoặc vì đùa cợt mà làm cho hai bên chống nhau, cốt nhục phân ly, thân thích tan vỡ, dèm phá vua tôi, xáo động quần chúng. Tội lỗi như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ nói lời thêu dệt, tức là những lời vô nghĩa, vô ích, làm hại cha mẹ, sư trưởng và đồng học, đến nỗi lục đạo chúng sinh cũng không khỏi bị hại. Oán kết của khẩu nghiệp gây ra như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Nguyện nhờ năng lực Phật đà, năng lực Phật pháp, năng lực Bồ tát và năng lực Hiền thánh nhận sự sám hối ngày nay của chúng con, để lục đạo chúng sinh giải tỏa hết thảy oán kết, triệt hạ hết thảy tội nghiệp, vĩnh viễn không còn tái tục oán kết và tái nhập tam đồ, cũng vĩnh viễn không còn làm khổ lẫn nhau trong tứ sinh lục đạo. Từ nay sắp đi, cho nhau sự hỷ xả tất cả, không còn ý tưởng thân thù, hòa đồng với nhau như nước với sữa, hoan hỷ với nhau như nỗi hoan hỷ của các vị bồ tát khi thấy được chân như, vĩnh viễn làm thân thuộc chánh pháp với nhau, làm bà con từ bi cho nhau. Từ nay sắp đi cho đến ngày toàn giác, trường từ quả báo ba cõi, đoạn tuyệt ba thứ trở ngại và năm thứ sợ hãi, tứ đẳng lục độ ai nấy đều thực hành sâu xa, thực hành Đại thừa để thể nhập Phật trí, đại dương thệ nguyện thì hoàn thành được cả, lục thông tam minh thì không thứ nào không trọn vẹn, thực hiện ba thứ bí mật của Phật đà mà chứng đắc pháp thân đầy đủ năm thành phần, bước lên tuệ giác của Kim cang tâm mà đắc thành quả vị Nhất thế chủng trí.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, đã được cùng nhau sám hối thân nghiệp và khẩu nghiệp rồi, bây giờ cần phải làm cho ý nghiệp thanh tịnh. Chúng sinh luân hồi sinh tử mà chưa bao giờ giải thoát được là giai do ý nghiệp đã được cố kết lại, tập hợp lại, môt cách cứng chắc. Mười thứ ác nghiệp, cũng như năm thứ tội nghịch, phải do ý mới có. Vì thế mà Phật đã huấn thị, không được tham ái, không được sân giận, không được tà kiến, vì lẽ phải đọa địa ngục, chịu khổ vô cùng. Ngày nay chúng ta ai cũng thấy đó. Tâm mà sai sử thức thì cũng như vua chúa chỉ huy quần thần vậy. Nên miệng nói ác, thân làm ác, để rồi tự rước lấy tội báo dữ dội trong lục đạo. Nghĩa là tất cả cái họa giết mình đều do tâm tạo. Nay muốn hối cải thì trước hết phải tỏa chiết tâm ấy, kế đó thì ý cũng tự tỏa chiết. Tại sao phải làm như vậy? Vì lẽ, chính trong những lời di giáo tối hậu của Phật đã có huấn thị như sau, "chế ngự tâm lại một chỗ thì không việc gì không thành". Phải biết rửa tâm là căn bản của sự giải thoát, sạch ý là nền móng của sự tiến tu. Và quả báo khốc liệt trong tam đồ, cũng như thống khổ vô tận trong lục đạo, vì vậy, cũng không đến được nữa. Nhưng thân nghiệp khẩu nghiệp vì thô nên dễ trừ, còn ý nghiệp vì nhỏ nên khó diệt. Như lai là đấng đại thánh, là bậc nhất thế trí, đối với thân khẩu ý mới được sự "không cần giữ gìn", huống chi chúng ta chỉ là những kẻ phàm phu ngu si lầm lạc, mà không thận trọng giữ gìn ba nghiệp sao được? Nếu không tỏa chiết tâm ý thì chưa thấy một điều thiện nào có nơi người ấy. Vì vậy mà trong Kinh đã huấn thị, giữ ý như giữ thành, giữ miệng như giữ bình. Kinh đã huấn thị như vậy, đại chúng há không tự lo phòng thủ? Vô thỉ đến giờ, cho đến thân này đây, chúng ta đã vì vô minh mà khơi động ái dục, tăng thêm sinh tử bằng cách đủ cả mười hai sự tương quan của thống khổ. Tám tà tám nạn và ba đường sáu nẻo đều lưu chuyển đủ cả. Trong những chỗ ấy chịu khổ vô cùng là giai do ý nghiệp kết ra oán đối, bằng cách liên tục vin níu đối cảnh, chưa một thoáng nào tạm ngừng lại. Do đó mà phát động sáu giác quan và chỉ huy năm bộ phận, bao nhiêu ác nghiệp nặng có nhẹ có, không thứ nào không làm. Hễ thân và miệng không vừa ý một chút là ý đã tăng lên độc tố phẫn nộ. Đến nỗi sát hại lẫn nhau, mất hết lương năng trắc ẩn. Bản thân hơi có một chút đau đớn là đã không thể nhẫn nổi, nhưng đối xử kẻ khác thì lại chỉ sợ họ khổ sở không tột bậc. Thấy lỗi của người khác thì quyết chí rêu rao, còn bản thân phạm tội thì không thích ai biết. Tâm lý như vậy thật đáng xấu hổ.
Lại nữa, sự giận dữ của ý là kẻ thù của đạo cả. Vì thế mà trong những lời di giáo tối hậu của Phật đã có huấn thị, "giặc cướp công đức không chi hơn giận dữ". Hoa nghiêm kinh cũng nói, Phật tử, nổi lên một niệm giận dữ, tất cả điều ác không có điều nào ác hơn. Tại sao đến nỗi như vậy ? Vì lẽ một niệm giận dữ nổi lên thì trăm ngàn trở ngại lãnh đủ tất cả. Như sự trở ngại làm cho ta không thấy được tuệ giác bồ đề, sự trở ngại làm cho ta không nghe được chánh pháp vi diệu, cọng với những sự trở ngại khác làm cho ta đọa ác đạo, lắm bịnh tật, bị phỉ báng, thành ngu đần, mất chánh niệm, thiếu tuệ giác, gần bạn ác, ghét bạn hiền, xa chánh kiến, đến nỗi xa cả chánh pháp của Phật, nhập vào lĩnh vực của ma, chống nghịch thiện tri thức, giác quan không hoàn bị, sinh nhà tội ác, ở chốn biên địa, những sự trở ngại như vậy không thể liệt kê đầy đủ. Vậy mà vô thỉ đến giờ chúng ta đã có bao nhiêu là giận dữ. Sự giận dữ ấy đến nỗi không còn hạn chế đối với thân thích, huống chi lục đạo chúng sinh.
Khi độc tố dữ dội của phiền não bùng lên thì tiêu tan hết cả ý thức tự giác. Hễ việc không làm được vừa ý thì mưu gì mà không nghĩ, còn việc nếu làm được thỏa lòng thì ai mà khỏi bị họa. Nên vua chúa nổi giận một cái là thây đổ ngổn ngang vạn dặm. Dưới vua chúa sắp đi thì tự ý vô cớ hành hạ, cùm kẹp khảo đả những kẻ mà họ cho là có tội. Bấy giờ họ còn gì nữa để bảo được rằng ta làm theo sự răn dạy tốt, mà chỉ e ngại nạn nhân đau đớn không sâu không nặng (21) . Ác nghiệp của ý có trong tất cả những loài mà ý thức còn hoạt động, nên trí ngu không khỏi, sang hèn đều có, nhưng chưa ai đã từng có lấy một ngày tàm quí hối cải. Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, phải biết tính giận dữ là của ý nghiệp sâu kín. Dẫu chân thành muốn bỏ, nhưng đối cảnh là nổi dậy, động một chút là sóng đôi với tội ác, niệm niệm va chạm lẫn nhau, biết đến bao giờ mới hết nỗi khổ tâm này? (22) Đại chúng đã biết tội lỗi của ý nghiệp như vậy thì đâu được thản nhiên, không lo hối cải? Ngày nay, hãy cùng nhau khẩn thiết tột độ, phơi trải chân thành, sám hối mà cầu nguyện diệt trừ tội lỗi ấy. Đại chúng hãy đồng nhau một nỗi thống thiết, gieo xuống đất tất cả năm bộ phận của cơ thể mà qui y đảnh lễ các đấng Đại từ bi phụ của cả thế gian:
Nam mô Di lạc phật,
Nam mô Thích ca mâu ni phật,
Nam mô Vô sở phụ phật,
Nam mô Nguyệt tướng phật,
Nam mô Điện tướng phật,
Nam mô Cung kính phật,
Nam mô Oai đức thủ phật,
Nam mô Trí nhật phật,
Nam mô Thượng lợi phật,
Nam mô Tu di đảnh phật,
Nam mô Trị oán tặc phật,
Nam mọ Liên hoa phật,
Nam mô Ưng tán phật,
Nam mô Trí thứ phật,
Nam mô Ly kiêu phật,
Nam mô Na la diên phật,
Nam mô Thường lạc phật,
Nam mô Bất thiểu quốc phật,
Nam mô Thiên danh phật,
Nam mô Kiến hữu biên phật,
Nam mô Thậm lương phật,
Nam mô Đa công đức phật,
Nam mô Bảo nguyệt phật,
Nam mô Sư tử tướng phật,
Nam mô Nhạo thiền phật,
Nam mô Vô sở thiểu phật,
Nam mô Du hý phật,
Nam mô Sư tử du hý bồ tát,
Nam mô Sư tử phấn tấn bồ tát,
Nam mô Vô biên thân bồ tát,
Nam mô Quan thế âm bồ tát.
Lại nữa, đệ tử chúng con chí thành qui y và đảnh lễ hết thảy Tam bảo khắp cả mười phương, cùng tận không giới. Nguyện xin Tam bảo đem năng lực đại từ đại bi và năng lực vô lượng tự tại mà nhận cho chúng con ngày nay hướng về tứ sinh lục đạo, cha mẹ sư trưởng và tất cả bà con mà sám hối những oán kết của ý nghiệp gây ra. Oán kết đó, đã thù đối hay chưa thù đối, nặng hay nhẹ, thứ đã tạo thì nguyện sám hối trừ bỏ, thứ chưa có thì nguyện không dám gây ra. Ngưỡng nguyện Tam bảo đồng gia nhiếp thọ, thương xót che chở, làm cho chúngcon thoát được tội ác của ý nghiệp.
Đệ tử chúng con vô thỉ đến giờ, vì ác nghiệp của ý mà đối với tứ sinh lục đạo, cha mẹ sư trưởng và tất cả bà con gây ra đủ thứ oán kết. Oán kết đó nặng có nhẹ có, ngày nay chúng con tàm quí mà phát lộ sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, do ba độc căn mà tham lam nổi dậy, rồi vì tham lam xuất sử mà phát ra nghiệp tham lam. Nghiệp ấy hoặc ẩn kín hoặc lộ ra, nhưng, cùng tận không gian, biến khắp pháp giới, vật của ai mình cũng nổi ý xấu, rằng ta phải lấy cho được. Đến nỗi vật của cha mẹ, của sư trưởng, của bà con, của mọi người, của muôn loài, của chư thiên, của chư tiên, tất cả và hết thảy, đều nghĩ rằng phải thuộc về mình. Tội ác như vậy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, giận dữ nổi dậy, ngày đêm nung nấu, một thời một khắc cũng không tạm ngừng. Trái ý một chút tức thì cả giận. Đem người và vật ra mà hành hạ đủ cách. Hoặc đánh khảo, hoặc nhận nước, cho đến buộc đói khát, treo ngược đầu, nhốt chỗ tối. Tội ác giận dữ gây ra vô số oán kết như vậy, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, cuốn theo vô minh mà nổi lên si nghiệp: Không có điều ác gì mà không làm. Không có trí tuệ chân chính. Tin tưởng tà thuyết, chấp nhận tà pháp. Si nghiệp như vậy tạo nên oán kết vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ hành động khuôn theo mười thứ ác nghiệp, nên không oán gì không kết, không tội gì không tạo. Luôn luôn vin níu đối cảnh, thổi động giác quan, phát sinh oán kết. Thân nghiệp khẩu nghiệp không thỏa là ý nghiệp tăng thêm độc tố dữ dội. Đến nỗi đùa cợt mà cũng kết thành thị phi. Cọng tác với ai, không dùng tâm tính ngay thẳng. Dua nịnh quanh co đến mất hết liêm sỉ. Tội lỗi như vậy vô lượng vô biên, nếu không đã thì cũng sẽ lãnh chịu thống khổ tàn khốc trong tứ sinh lục đạo. Ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, thân làm cũng là ác nghiệp, miệng nói cũng là ác nghiệp, ý nghĩ cũng là ác nghiệp. Ác nghiệp như vậy có khi còn tạo ra tội chướng đối với Phật đà, đối với Phật pháp, đối với Bồ tát, đối với Thánh hiền. Tội chướng ấy vô lượng vô biên, ngày nay chúng con chí thành khẩn cầu sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, vì ba ác nghiệp của thân, bốn ác nghiệp của miệng và ba ác nghiệp của ý mà năm nghịch tội cũng như bốn trọng tội, không thứ nào không làm. Ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, sáu căn chung với sáu cảnh phát động sáu thức, làm cho sáu thức vọng tưởng thác loạn, vin níu đối cảnh mà gây ra đủ thứ tội lỗi. Ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Vô thỉ đến giờ, đối với điều luật bỏ các điều ác, đối với điều luật làm các điều lành, đối với điều luật ích lợi chúng sinh, đối với ba điều luật ấy đa số hủy phạm, và chết là đọa vào các ác đạo. Đọa địa ngục thì thống khổ khốc liệt nhiều như cát sông Hằng. Đọa ngạ quỉ thì ngu đần mà luôn luôn đói khát thiêu đốt như lửa. Đọa súc sinh thì ăn bẩn uống dơ, đói lạnh hành hạ. Thoát ba ác đạo mà trở lại làm người thì sinh vào nhà tà kiến, tâm tính quanh co, tin tà thuyết mà mất nẻo chánh, nên chìm ngập trong đại dương sinh tử, khó mong có ngày giải thoát. Nói tổng quát, liên tục từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến vị lai, mọi sự oán kết, và kết quả của oán kết là mọi sự thù đối, nhiều đến nỗi không thể tính toán và diễn tả, duy chư Phật mới thấy hết biết hết. Như cái số lượng nhiều ít của oán kết và thù đối mà chư Phật thấy biết, ngày nay chúng con chí thành sám hối, nguyện xin tiêu diệt. Nguyện nhờ năng lực đại từ bi, năng lực đại thần thông và năng lực điều phục chúng sinh y như chánh pháp của chư Phật mà làm cho sự sám hối ngày nay của chúng con diệt được hết thảy mọi thứ oán đối. Trong tứ sinh lục đạo, hiện tại, ai đang chịu oán đối, ai chưa chịu oán đối, nguyện nhờ năng lực đại từ đại bi của Phật đà, của Bồ tát và của Hiền thánh mà làm cho những người ấy vĩnh viễn thoát khỏi. Từ nay sắp đi cho đến ngày toàn giác,hết thảy tội chướng hoàn toàn thanh tịnh, bỏ sự sinh trong ác đạo mà được sự sinh ở tịnh độ, bỏ tính mạng oán đối mà được tính mạng giác tuệ, bỏ thân thể oán đối mà được thân thể kim cang, bỏ cái khổ ác đạo mà được cái vui niết bàn, nhớ cái khổ ác đạo mà phát bồ đề tâm, tứ đẳng lục độ biểu hiện thường trực, tứ biện lục thông tự tại như ý, dũng mãnh tinh tiến không dừng không nghỉ, tiến tu viên mãn hạnh nguyện thập địa, trở lại độ thoát vô biên chúng sinh.
Hôm nay, tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng này, hãy nguyện cho hết thảy chúng sinh trong tứ sinh lục đạo, thuộc quá khứ, hiện tại, và cùng tận biên giới của thì gian vị lai, nhờ sự sám hối ngày nay mà đồng được thanh tịnh, đồng được giải thoát, tuệ giác hoàn toàn, thần lực tự tại. Nguyện cho chúng sinh từ nay sắp đi cho đến ngày toàn giác, thường thấy pháp thân thanh tịnh, phổ biến mười phương cùng tận không giới của chư Phật, thường thấy ứng thân đặc biệt, toàn màu vàng tía, đủ ba mươi hai tướng tốt và tám mươi tướng phụ của chư Phật, thường thấy hóa thân tùy loại, phân tán cùng khắp mười phương cứu độ chúng sinh của chư Phật, thường thấy ánh sáng phóng ra từ lông trắng giữa hai hàng lông mi để cứu vớt tội khổ địa ngục của chư Phật. Lại nguyện cho chính tất cả đại chúng cùng sám hối trong đạo tràng hôm nay, nhờ công đức thanh tịnh của sự sám hối mà từ nay sắp đi, bỏ thân hay thọ thân đều không còn kinh quá những nỗi thống khổ vạc sôi lò đỏ làm cháy thân rã hình của địa ngục đạo, không còn kinh quá những nỗi thống khổ vừa đói vừa khát mà cổ nhỏ bụng to của ngạ quỉ đạo, không còn kinh quá những nỗi thống khổ trả nợ thường mạng nên bị hành hạ bị cắt mổ của súc sinh đạo. Nếu sinh nhân gian thì không còn kinh quá cái khổ bốn trăm lẻ bốn bịnh làm hại cơ thể, không còn kinh quá cái khổ nóng lạnh quá độ khó nhẫn, không còn kinh quá cái khổ khí giới độc dược tác hại, không còn kinh quá cái khổ đói khát túng thiếu khốn cùng. Lại nguyện đại chúng, từ nay sắp đi, phụng trì giới luật một cách thanh tịnh, không có tâm lý nhơ bẩn. Thường giữ nhân nghĩa, giữ lòng biết ơn trả ơn. Phụng sự cha mẹ như phụng sự Phật, cúng dường sư trưởng như cúng dường Thế tôn, kính trọng quốc chúa như kính trọng chánh pháp, đối xử toàn thể như đối với chính mình. Lại nguyện đại chúng, từ nay sắp đi cho đến ngày toàn giác, thấu triệt chân lý sâu xa để tuệ giác hết còn e sợ, lý giải đại thừa để thấy rõ chánh pháp, thực hiện sự "tự ngộ mà không do ai chỉ bảo", một bề kiên cố mà quyết chí mong cầu tuệ giác Phật đà, trở lại cứu độ vô lượng chúng sinh, đồng đẳng Như lai đồng thành Chánh giác.
Hôm nay, trong đạo tràng này, tất cả các vị có mặt cũng như khuất mặt, xin ban cho chúng con sự chứng minh, để chúng con lập một vài thệ nguyện khiêm tốn. Trước tiên, thệ nguyện chính của chúng con là nguyện được sinh những chỗ thánh nhân cư trú, thường lập đạo tràng hiến cúng Tam bảo. Vì chúng sinh mà làm đại ích lợi. Thường được Tam bảo từ bi nhiếp thọ. Thường có thế lực để sự hóa đạo được thi hành. Thường tu tinh tiến chứ không mê đắm dục lạc. Thấu triệt thực thể siêu việt của vạn hữu. Đối với người thân cũng như đối với kẻ thù, đều dùng việc thiện mà cảm hóa. Cho đến ngày toàn giác, tâm chí không hề thoái chuyển. Từ nay sắp đi, dẫu điều thiện chỉ bằng tơ tóc cũng xuất phát từ năng lực thệ nguyện và trở lại tài bồi cho năng lực thệ nguyện. Lại nguyện nếu sinh nhân gian thì được sinh nhà tu hành, tiếp tục thiết lập "đạo tràng từ bi" cúng dường Tam bảo. Một tơ tóc thiện sự cũng hiến cho toàn thể. Nguyện cùng hòa thượng và qụ phạm sư không bao giờ rời nhau. Tự nhiên ăn chay, tuyệt lòng ái nhiễm, không thiết vợ con. Trung tín, trong sạch, ngay thẳng, nhân từ, dung thứ, hòa bình. Bớt mình giúp người mà không mong danh lợi. Lại nguyện thân này chết rồi không mong giải thoát, mà mong nếu sinh trong loài quỉ thần thì làm vị thiện thần có năng lực lớn hộ trì Phật pháp, làm vị thiện thần cứu giúp hết thảy thống khổ, không cần cơm áo mà tự nhiên ấm no. Lại nguyện thân này chết rồi không mong giải thoát, mà mong nếu sinh trong loài súc sinh thì thường ở núi sâu, ăn cỏ uống nước, không chi làm khổ. Ra khỏi núi là mang theo điềm lành, không bị trói nhốt. Lại nguyện thân này chết rồi không mong giải thoát, mà mong nếu sinh trong loài ngạ quỉ thì thân tâm an lạc, không có mọi thứ bức não. Giáo hóa đồng loại, làm cho ai cũng hối lỗi mà phát bồ đề tâm. Lại nguyện thân này chết rồi không mong giải thoát, mà mong nếu sinh trong loài địa ngục thì tự nhớ đời trước của mình, giáo hóa đồng loại, làm cho ai cũng hối lỗi mà phát bồ đề tâm. Đệ tử chúng con nguyện luôn luôn tự nhớ được bồ đề tâm của mình, làm cho bồ đề tâm ấy liên tục, không gián đoạnNgưỡng nguyện mười phương chư Phật, chư vị Bồ tát ở địa vị cao, và hết thảy Thánh hiền, đem tâm từ bi mà chứng minh cho chúng con. Chúng con cũng nguyện chư thiên, chư tiên, bốn vị thiên vương hộ vệ thế gian, liệt vị thiện thần long thần thuộc tám bộ loại, hộ vệ người làm lành, trừng trị kẻ làm ác và hộ vệ những người thọ trì kinh chú, đồng chứng minh cho chúng con. Chúng con lại tăng lên cực độ lòng chí thành của chúng con mà qui y và đảnh lễ Tam bảo. Lập thệ nguyện rồi, đại chúng hãy cùng nhau tán dương Phật đà để mà chú nguyện:
Phật là đại thánh
cao nhất thế gian,
hào quang rực rỡ,
tướng hảo tôn nghiêm,
tuệ giác tam minh
chiếu soi quán triệt,
làm vị chúa tể
của các vì Thánh.
Phân hóa thân ra
cứu vớt vạn loại,
nhưng trong khi đó
vẫn ngồi đạo tràng,
loài người loài trời
đều đến qui ngưỡng,
tiếp nhận giáo huấn
ích lợi không cùng.
Pháp âm tuyệt diệu
bao trùm tất cả,
hết thảy ma quân
kinh hoàng bạt vía,
oai đức của Phật
chấn động đại thiên,
từ hóa của Phật
hương thơm muôn đời.
Vận dụng năng lực
đại từ đại bi,
nhiếp hóa tất cả
mười phương muôn loài,
làm cho từ biệt
mọi sự thống khổ,
cùng nhau đồng về
bồ đề quê hương.
Vì thế mà được loài người cũng như loài trời đều tôn xưng là đấng Thế tôn, đủ mười đức hiệu là Như lai, Ứng Cúng, Chánh biến tri, Minh hạnh túc, Thiện thệ, Thế gian giải, Vô thượng sĩ, Điều ngự trượng phu, Thiên nhân sư, Phật, hóa độ vô lượng chúng sinh, nhổ sạch gốc rễ sinh tử.
Nguyện đem công đức thanh tịnh của sự sám hối và tán dương Phật đà như thế này, cầu cho hết thảy chúng sinh trong tứ sinh lục đạo, từ nay sắp đi cho đến ngày giác ngộ, nhờ thần lực của Phật mà tùy tâm tự tại.