Bốn Núi

Thứ Tư, 10 Tháng Năm 20238:49 CH(Xem: 396)
Bốn Núi

KHÓA HƯ LỤC
Trần Thái Tông - Thích Thanh Từ dịch

BỐN NÚI


Nguyên là, tứ đại vốn không, ngũ ấm chẳng có. Do không khởi vọng, vọng thành sắc, sắc tự chân không. Vọng ấy từ không, không hiện vọng, vọng sanh các sắc. Đã trái không sanh không hóa, mải làm có hóa có sanh. Không sanh hóa thì không hóa không sanh, có hóa có sanh nên có sanh có hóa. Hoặc sanh Thánh hiền ngu trí, hoặc hóa vảy cánh lông sừng. Luôn luôn chìm đắm nơi bến mê, mãi mãi trôi lăn trong biển khổ. Mờ mờ mịt mịt nào biết nào hay, rối rắm lăng xăng chẳng tỉnh chẳng ngộ. Trọn là buông tâm chạy đi, đều không nắm mũi kéo về. Khiến đến qua lại sáu đường, xuống lên bốn núi. Bốn núi là: sanh, già, bệnh, chết. Nay lần lượt trình bày bốn núi để lại đời sau.

                             

KỆ BỐN NÚI

            Bốn núi cheo leo vạn khóm tùng,

            Ngộ xong chẳng có, muôn vật không.

            Mừng được ba chân lừa có sẵn,

            Cỡi lên thúc mạnh vượt cao phong. 


NÚI THỨ NHẤT - NÚI THỨ NHẤT LÀ TƯỚNG SANH: 

Vì sai một niệm nên hiện đa đoan. Gá hình hài nơi tinh huyết mẹ cha, nương khí âm dương dưỡng nuôi thai nghén. Trong tam tài người đứng giữa, lại hàng chí linh của muôn vật. Chẳng luận kẻ trí người ngu, đều thuộc bào thai bao bọc; hỏi chi một người trăm họ đều trong lò bễ mà ra. Hoặc mặt trời biểu hiện, vua thánh giáng sanh, hoặc các sao ứng điềm, tôi hiền xuất hiện. Văn chương quét sạch ngàn quân, võ lược chiến thắng trăm trận. Trai cậy phong tư ném quả, gái khoe sắc đẹp nghiêng thành. Một trận cười nghiêng nước, hai trận cười đổ thành. Đua danh khoe đẹp, tranh lạ đấu trân, xem ra thảy đều luân hồi, đáo để khó trốn sanh hóa.

Tướng sanh của người là mùa xuân của năm. Hanh thông đang độ tam dương, muôn vật rực màu tươi tốt. Một trời trong sáng, nơi nơi liễu thắm hoa hồng; muôn dặm phong quang, chốn chốn oanh kêu bướm lượn.

            Kệ rằng:

            Trời đất nấu nung vạn tượng thành,

            Xưa nay không mống cũng không manh.

            Chỉ sai hữu niệm quên vô niệm,

            Liền trái không sanh nhận có sanh.

            Mũi đắm các hương, lưỡi tham vị,

            Mắt mờ chúng sắc, tiếng mê tai.

            Lang thang làm khách phong trần mãi,

            Ngày cách quê hương muôn dặm trình. 


NÚI THỨ HAI - 
NÚI THỨ HAI LÀ TƯỚNG GIÀ: 

Hình dung thay đổi, khí huyết đã suy, dáng gầy tuổi cao, ăn uống hay sặc thường nghẹn. Tóc xanh má đỏ đổi thành tóc bạc da gà, ngựa trúc áo hoa lại thành gậy cưu xe cói. Dẫu rằng mắt sáng như Ly Lâu cũng khó phân rành màu sắc; dù cho tai thính như Sư Khoáng cũng khôn nhận rõ âm thanh. Tiều tụy như cây liễu lúc thu về, điêu linh như đóa hoa khi xuân hết. Bóng chiều vừa ngả non tây, dòng nước sắp chảy về biển đông.

Tướng già của người là mùa hạ của năm. Trời nóng đá chảy muôn vật đều khô, nắng nóng sôi vàng trăm sông sắp cạn. Hoa tàn liễu úa, bờ lạch trong vườn há còn lưu giữ. Bướm lượn oanh bay, dưới lá đầu cành già sắp tới.

            Kệ rằng:

            Con người kiếp sống tợ phù âu,

            Thọ yểu người trời chớ vọng cầu.

            Bóng ngả nương dâu, chiều sắp đến,

            Thân như bồ liễu tạm qua thu.

            Phan Lang thuở nọ còn xanh tóc,

            Lữ Vọng ngày nay đã bạc đầu.

            Cuồn cuộn việc đời trôi chẳng đoái,

            Vâng ô gác núi, nước trôi xuôi. 

NÚI THỨ BA - NÚI THỨ BA LÀ TƯỚNG BỆNH: 

Tuổi đã già khọm, bệnh đến cao hoang. Chân tay mỏi mệt, mạch lạc khó thông, trăm lóng rã rời, nóng lạnh chẳng thuận. Tan mất tánh chân thường, sai lệch nguồn điều sướng. Ngồi đứng khó khăn, co duỗi đau đớn. Mạng dường ngọn đèn trước gió, thân như hòn bọt trên sông. Tâm sanh bóng quỉ lô nhô, mắt thấy không hoa lốm đốm. Hình hài gầy yếu, ai là Biển Thước thuốc thang; thân thể hao mòn, nào kẻ Lư Nhân cứu chữa. Bạn bè luống nhọc viếng thăm, anh em uổng sức nâng đỡ. Bệnh nặng nhiều tháng chẳng lành, nằm liệt nhiều tuần chưa khỏi.

Tướng bệnh của người là mùa thu trong năm. Gặp khi sương lạnh mới rơi, đến lúc cỏ cây đều héo. Rừng rậm sum sê một trận gió vàng đã lơ thơ; núi biếc non xanh, móc ngọc mới sa liền trơ trọi.

            Kệ rằng:

            Âm dương trái vận vốn xoay vần,

            Gieo rắc tai ương đến thế nhân.

            Đại để có thân thì có bệnh,

            Ví bằng không bệnh cũng không thân.

            Linh đơn chớ cậy trường sanh thuật,

            Lương dược khó mong được sống bền.

            Sớm nguyện xa lìa ma cảnh giới,

            Xoay tâm về đạo, dưỡng thiên chân. 


NÚI THỨ TƯ - 
NÚI THỨ TƯ LÀ TƯỚNG CHẾT: 

Bệnh càng trầm trọng mạng sắp cáo chung. Tuổi thọ mong hưởng trăm năm, thân thế trở thành giấc mộng. Thông minh trí tuệ khó trốn ngày đại hạn sắp sang. Sức mạnh oai hùng đâu chống được khi vô thường đã đến. Thiếp thuận vợ trinh trở thành đau thương đứt ruột; anh nhường em kính vội nên ly biệt suốt đời. Vật mình lăn đất, vỗ trán kêu trời. Tường hoa nhà rộng có làm chi, ngọc đụn vàng kho rồi cũng bỏ. Dạ đài mù tối, luống nghe gió bấc vi vu, tuyền hộ then gài, chỉ thấy mây sầu ảm đạm.

Tướng chết của con người là mùa đông trong năm. Càn khôn ứng Thái tuế tròn vòng,nhật nguyệt hướng huyền đều hội tụ. Âm tinh cực thịnh, khắp trời mưa tuyết bời bời, dương khí tan dần, nước tám đức đóng băng càng lạnh buốt.

            Kệ rằng:

            Cào đất đùng đùng trận gió hanh,

            Lão ngư say tít, chiếc thuyền chành.

            Bốn bề mù mịt mây sầm bóng,

            Một dãy lô xô sóng cuộn ghềnh.

            Theo lớp hạt mưa bay phấp phới,

            Dồn nhau tiếng sét nổ đì đoành.

            Giây lâu tan bụi, bên trời tạnh,

            Trăng lặn lòng sông, đêm mấy canh?

            (NGÔ TẤT TỐ)

            Bão táp cuồng phong đất bụi bay,

            Lão ngư say tít, chiếc thuyền lay.

            Bốn bề mây phủ màu đen kịt,

            Một dãy sóng gầm tiếng vang tai.

            Sầm sập trận mưa ào ạt đổ,

            Ì ầm xe sấm nổ vần xoay.

            Tạm thời bụi lắng, chân trời sáng,

            Trăng lặn lòng sông, canh mấy ai?