Ta gọi kiến, ngập ngừng mây bạcĐường ta đi, non nước bồi hồiBóc quá khứ, thiên thần kinh ngạcCắn vô biên trái mộng vỡ đôiNon nước ấy trầm ngâm từ độLửa rừng khuya yêu xác lá khôTa đi tìm trái tim đã vỡĐói thời gian ta gặm hư vô